Thẻ: văn thơ

ĐIỀU ƯỚC CỦA CON

Ước gì con bé lại
Để bố mẹ đừng già
Ước gì con đừng lớn
Bố mẹ chẳng đi xa.

Ước gì đôi môi mẹ
Luôn rạng rỡ nụ cười
Ước gì mái tóc bố
Chẳng lấm tấm sương rơi.

Ước gì đông bớt lạnh
Để bệnh mẹ khỏi nhiều
Ước gì mưa bớt lớn
Dáng bố khỏi liêu xiêu.

Ước mơ con là thế
Chỉ bé nhỏ vậy thôi
Ước bố mẹ vui khỏe
Sống bên con trọn đời.

Phạm Thị Diệu Thu
LDCUONG. st

ƯỚC MỘT LẦN

Cho tôi được trở về với kí ức tuổi thơ xưa
Ngắm nhìn cánh đồng bao la cò bay thẳng cánh
Đêm trăng sáng nằm nghe ngàn ngôi sao lấp lánh
Thủ thỉ chuyện cuộc đời lam lũ của mẹ cha

Cho tôi trở về nhặt bông bưởi rụng trước hiên nhà
Ngô khoai thay cơm đỡ đói lòng mùa giáp hạt
Những buổi chiều chăn trâu nghe gió hát
Đuổi châu chấu cào cào chạy dọc bờ đê

Tôi muốn trở về lặn ngụp giữa trưa hè
Cùng lũ bạn bắt ốc mò cua hét hò cười giòn giã
Gom rạ rơm ngoài đồng nướng khoai nướng cá
Mặt mũi lấm lem chả thấy đứa nào buồn

Cho tôi được trở về với năm tháng tuổi hồn nhiên
Với biết bao trò chơi ngày thơ bé
Ngày nhảy dây, búng bi… đêm mơ về ba hạt dẻ
Điều ước nhiệm màu Cô bé bán diêm

Chuyến tàu tuổi thơ chở tôi cùng năm tháng thần tiên
Vé khứ hồi cũng chưa bao giờ trả lại
Đến khi lớn khôn trở thành người lớn mãi
Lại chỉ ước một lần thôi… được trở lại tuổi thơ xưa

Phương Quỳnh
LDCUONG. st

ĐỜI RƠM RẠ

Mưa từ dưới bãi mưa sang
Nắng từ trên xuống nắng vàng cỏ đê
Cha bừa ngoài ruộng chưa về
Rơm tươi tắm vạt nắng quê ven đường

Rô đồng rút ruột lòng mương
Tảo tần lại trút gió sương lên đầu
Tắm nắng đồng, gội mưa ngâu
Nhuộm vào tóc mẹ ngả màu bạc thêm

Bà ngồi se sợi nắng mềm
Xâu vào kim để vá đêm với ngày
Ông ngồi nhả khói thành mây
Điếu kêu như muốn lấp đầy khoảng sân

Lửa reo những tiếng trong ngần
Khoai lang cháy vỏ nhường phần ruột thơm
Cũng từ bụng rạ lòng rơm
Mà thành hạt gạo hạt cơm cho đời

Một lần uống ngụm giếng khơi
Cả đời nuốt ánh trăng rơi trong gầu
Mặn vôi mà tiếc dây trầu
Lỡ duyên lại tiếc thương cau trái mùa

Chợt thèm cái vị canh chua
Thèm xôi nắm với oản chùa bà cho
Mẹ ru xưa với cánh cò
Cây đa, bến nước, con đò nhớ thương

Dẫu rằng thân gửi phố phường
Mà lòng nặng nỗi quê hương thuở nào…

ĐỜI RƠM RẠ
Bút Quê – Lê Hồng Phúc
LDCUONG. st

CON NHỚ MẸ!!! – Hoàng Khánh Linh

Sợ một ngày con bỗng hoá mồ côi
Chẳng còn nữa Mẹ trên đời để gọi
Căn nhà xưa lá khô vàng trên lối
Khoảng sân buồn rêu phủ bởi hoang vu.

Con chạnh lòng khi nghe tiếng ai ru
Giọt nước mắt tưởng chừng như khô cạn
Bỗng lăn dài trên má con chát mặn
Con lần tìm hơi ấm của tuổi thơ.

Sợ một ngày… chỉ còn ở trong mơ
Nên con muốn được về cùng trò chuyện
Nắm đôi tay Mẹ tảo tần khuya sớm
Chải mái tóc dài… Mẹ búi trắng như mây…

Bưng nước rửa bàn chân nứt nẻ lâu nay
Lội khắp ruộng cấy cày nuôi con lớn
Bao tháng năm… con mải mê bận rộn
Chẳng nhớ Mẹ già… còn đếm được bao thu.

Con sợ một ngày căn bếp trống đơn sơ
Chẳng nổi lửa… kho nhừ niêu cá diếc
Bữa cơm rơm chẳng còn ai nấu tiếp
Chiếc vại buồn trơ liếp chẳng còn dưa…

Con sợ heo may chạm ngõ mỗi canh khuya
Chẳng ai bước chân về bên lối nhỏ
Vạt cỏ nghiêng cuối vườn xao xác gió
Chiều lạnh lùng chẳng Mẹ ngồi đan…

Con sợ vậy nên… con nào dám lãng quên
Hình bóng Mẹ trong tim dù giây phút
Nên mỗi khi hoàng hôn buông đỏ rực
Lại nhớ đến nao lòng… con gọi khẽ “Mẹ ơi”…

CON NHỚ MẸ!!!
Tác giả: Hoàng Khánh Linh
LDCUONG. st

GÁNH HỒNG NHAN – Lê Hồng Phúc

Chợ phiên mẹ gánh gió đông
Chắt chiu đem đổi nắng hồng nuôi con
Liêu xiêu bóng mẹ đường mòn
Thúng đời một gánh, thúng con một gồng.

Cánh cò lạc giữa cơn giông
Bàn chân mẹ lạc khắp đồng lúa xanh
Nắng hè rám bưởi trên cành
Nắng đời rám cả tóc xanh bốn mùa.

Mưa dầm làm khế thêm chua
Mưa đời làm mẹ già nua mỗi ngày
Mẹ thời như ớt trên cây
Lặng thầm xanh vỏ mà cay trong lòng.

Vai gầy gánh cả bão giông
Gom thành tiếng hát ru nồng canh thâu
Thúng nào mẹ gánh cơ cầu
Thúng nào mẹ gánh bể dâu cuộc đời.

Thúng nào gánh nước mắt rơi
Thúng nào gánh trọn những lời thế gian
Chợ đời gánh mảnh trăng tàn
Thúng ơi mẹ gánh hồng nhan riêng mình.

GÁNH HỒNG NHAN
Tác giả: Lê Hồng Phúc
LDCUONG. st

NHỚ NHIỀU QUÊ MẸ – Thúy Nguyễn

Thương củ sắn mẹ vùi trong tro bếp
Phần các con ăn trừ bữa qua ngày
Tháng Ba về cái đói cứ bủa vây
Suốt cuộc đời chẳng thể nào quên được

Con tha hương theo dòng đời xuôi ngược
Mới hiểu nhiều nỗi vất vả mẹ cha
Hiểu đắng cay cơ cực mẹ quê nhà
Càng thương mẹ, thấy nghẹn lòng, mẹ ạ

Nhớ ngày bé chẳng còn gì ăn cả
Nhà đông con nheo nhóc lại cơ hàn
Sáng đến trường xa xỉ hạt ngô rang
Theo chân con cả khi ngồi nghe giảng

Giữa đông giá mẹ dậy từ mờ sáng
Dưới ao sâu rét mướt vớt rổ bèo
Căn bếp nghèo dột nát tấm liếp treo
Chẳng đủ ấm… để liêu xiêu đời mẹ

Nay xa xứ tiếng chim chiều vẳng khẽ
Ký ức xưa lại lặng lẽ quay về
Mái nhà tranh heo hút tận bờ đê
Hai thứ tóc… càng nhớ nhiều quê mẹ…

NHỚ NHIỀU QUÊ MẸ
Tác giả: Thúy Nguyễn
LDCUONG. st